Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy
Phan_3
Đến ngày tập trung đội tuyển tham gia cuộc thi “Tìm hiểu kiến thức văn hóa xã hội”, Hạ Vũ suýt nữa thì nhảy lên hét to sung sướng khi Việt và con bé được phân ở cùng một đội. Lần đầu tiên đứng gần Việt như vậy, trái tim Hạ Vũ nhảy loạn cả lên, chân tay luống cuống. Việt cao quá, mấy năm nay cậu ấy cao lên rất nhiều, Hạ Vũ chỉ đứng đến vai của Việt, cái bóng to lớn ấy cứ như nuốt chửng lấy cái bóng nhỏ bé đứng bên cạnh. Hạ Vũ có chút lo lắng, không biết Việt có nhận ra giọng của Hạ Vũ chính là người giấu tên hay gọi điện cho Việt hay không, vì vậy Hạ Vũ rất tiết kiệm lời, chỉ trả lời và hỏi những câu hỏi khi thật sự cần thiết.
Cảm giác thích một người là vậy đấy. Chỉ cần im lặng đứng bên cạnh, chỉ cần lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe thôi cũng đủ làm Hạ Vũ cười suốt cả ngày. Dù không nói ra được mình là ai nhưng với Hạ Vũ, những ngày cả đội bảy người ôn luyện cùng nhau cứ như là những ngày được sống trên thiên đường vậy.
Hạ Vũ quyết định kể hết mọi chuyện với Phượng, Phượng tròn mắt kinh ngạc:
“Thì ra là Việt nên mày cứ đòi đi học thêm Văn cùng lớp A1, cậu ta và mày còn ở cùng một đội thi vào ngày mai phải không?”
“Ừ… Nhưng mà Việt vẫn không biết tao thích cậu ấy đâu, không biết tao là ai đâu. Mày đừng kể với ai khác nữa đấy!”
“Được, tao hứa, không kể!” Phượng nháy mắt với Hạ Vũ.
Khi cuộc thi chính thức bắt đầu, hai đội tỏ ra ngang tài ngang sức. Đội bên kia do Dũng - bạn học lớp A1 của Việt làm đội trưởng cũng rất giỏi, ngoài Dũng ra còn có một cô bạn lớp tám tên Hà cũng khá tinh anh. Bên này, đội của Hạ Vũ có Hạ Vũ và Việt làm chủ, những câu hỏi liên quan đến Văn và Tiếng Anh đều do Hạ Vũ nhanh chóng ấn chuông trả lời, những câu hỏi liên quan đến Toán, Lý, Hóa thì Việt trả lời. Cho đến gần câu hỏi cuối cùng, hai đội ngang nhau về điểm số.
Khi cô giáo dẫn chương trình đọc lên câu hỏi liên quan đến Toán, Hạ Vũ chăm chú nhìn Việt, tay Việt cầm bút viết nháp liên tục lên tờ giấy, cái trán cậu ấy nhăn lại như đang suy nghĩ, ánh mắt rất tập trung rồi sáng lên. Dường như quá vội, Việt quên mất là đang trong cuộc thi nên giơ tay đứng phắt dậy: “Em thư cô…”
Hạ Vũ vội vàng với tay ấn chuông, tiếng chuông vang lên chỉ sớm hơn tiếng chuông bên đội của Dũng vài giây. Việt giật mình nhìn Hạ Vũ, vẻ mặt hơi ngượng nghịu vì xấu hổ nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh đọc câu trả lời. Đáp án đưa ra hoàn toàn đúng, đội của Hạ Vũ giành chiến thắng. Mọi người nhảy lên sung sướng bắt tay nhau, khi tay Hạ Vũ chạm nhẹ vào tay Việt, cứ như có một luồng điện chạy dọc quanh người, toàn thân Hạ Vũ run rẩy và da mặt căng lên, nóng bừng vì thích thú. Việt rụt tay lại rất nhanh, chẳng kịp để Hạ Vũ lưu lại hơi ấm trên bàn tay mình, ánh mắt của Việt dửng dưng không có chút cảm xúc nào trong đấy.
Đội của Hạ Vũ được chọn năm người, trong đó có Hạ Vũ và Việt. Đội của Dũng được chọn hai: Dũng và Hà. Đại diện cho trường bảy người sẽ tham gia thi đấu loại trực tiếp cùng với các trường khác. Những buổi chiều cùng nhau ôn tập, đôi lúc ánh mắt của Hạ Vũ và Việt dừng lại ở cùng một điểm, chỉ một vài giây thôi rồi tất cả lại trở về bình thường bởi Việt quay đi rất nhanh. Dường như trong đội, Việt tỏ ra thân thiện với mọi người nhưng lại tránh né Hạ Vũ một cách cố ý. Hạ Vũ không hiểu sao lại vậy, chẳng lẽ Việt ghét mình, hay là Việt đã biết Hạ Vũ là ai, cái cảm giác thích mà không thể nói ra, không thể thổ lộ dù ở rất gần người đấy thật là buồn. Dũng cũng tinh ý phát hiện ra điều bất thường, hỏi nhỏ Hạ Vũ:
“Hạ Vũ với Việt có chuyện gì mâu thuẫn hay sao mà tôi ít khi thấy hai người nói chuyện với nhau lắm?”
“Cậu ấy cứ kiêu kiêu thế nào ý!” Hạ Vũ nói dối: “Mình không thích nói chuyện với những người con trai như vậy!”
Hôm đấy Hạ Vũ chuẩn bị một tấm thiếp thật đẹp có viết dòng chữ: “Chúc bạn trả lời được thật nhiều câu hỏi” rồi đưa cho Phượng nhờ vả:
“Này, tý nữa bác bảo vệ sẽ lên đây thay bình nước, mày đưa cái này cho bác ấy nhờ sang lớp A1 bảo có thư gửi cho Việt nhé!”
Phượng vui vẻ nhận lời, một lúc sau Hạ Vũ thấy bác bảo vệ đi qua cửa sổ lớp mình, rồi sau đấy vài giây thấy Việt đi theo. Hình như bác ấy gọi Việt ra ngoài để đưa thư vì hiện tại đang trong tiết học nên không tiện đưa qua cửa sổ lớp. Tim Hạ Vũ đập thịch thịch khi thấy Việt quay trở lại trên tay cầm tấm bưu thiếp mà Hạ Vũ đã mất một đêm để làm và nắn nót viết chữ.
Bên trong lớp học nhìn ra cửa sổ, Hạ Vũ lại thấy Việt dừng lại ngay trước mắt mình, như chẳng để ý xung quanh, Việt xé luôn tấm thiệp làm hai rồi ném vào thùng rác ngoài hành lang, ung dung lướt qua đi về lớp. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Hạ Vũ ngỡ ngàng đến nỗi nước mắt tự nhiên trào ra, tim nhói lên rất đau, gục mặt xuống bàn cố kìm nén tiếng nấc. Là vô tình hay cố tình, tại sao lại dừng ngay trước cửa sổ chỗ Hạ Vũ ngồi? Tại sao lại để Hạ Vũ nhìn thấy?
“Độc ác, nhẫn tâm, quá độc ác!” Hạ Vũ lẩm bẩm và quyết định “trả thù”.
Ngay chiều hôm ấy, Hạ Vũ và Phượng đợi cả trường tan học rồi chạy lên tầng hai phòng học của lớp A1 tiến hành kế hoạch. Phượng dùng giẻ lau sạch bảng còn Hạ Vũ thì ngồi trên bàn học, đối diện với cái bảng trống tỏ vẻ trịnh trọng:
“Bây giờ tao đọc còn mày viết nhé. Phải cho Việt biết tay, dám tinh vi à? Nào, viết.” Hạ Vũ hắng giọng: “Thông báo khẩn cấp: Việt là con vịt xấu xí nhất lớp 9A1; tính chất vật lý là vịt quay; tính chất hóa học là vịt xiêm; lúc còn nhỏ gọi là vịt cỏ; lớn lên gọi là vịt bầu; trưởng thành gọi là vịt đực… Xong chưa? Xuống dòng viết thơ nhé!
‘Vịt ơi vịt chớ kêu to
Có ngày khan cổ ho không ra lời
Biết điều vịt hãy ngồi cười
Nếu không sẽ hóa vịt giời đó nghe.’
Há há há… Hay, hay quá đi mất.”
Hạ Vũ đọc xong thì Phượng cũng viết xong, cả hai ôm bụng cười ngặt nghẽo. Phượng giục:
“Về thôi, để tao giấu cái giẻ lau bảng của lớp này đi cho kỹ đã, mai không tìm được thì không xóa bảng được.”
Sáng hôm sau Hạ Vũ và Phượng cố tình đi muộn hơn mọi ngày, đi qua lớp A1 cả hai liếc mắt vào trong dò xét. Lớp A1 đang nhốn nháo như ong vỡ tổ bàn tán sôi nổi về nội dung trên bảng, Việt và một cậu bạn ngồi nhìn lên bảng thì thầm cười với nhau, cũng chẳng thấy Việt tỏ thái độ tức giận hay vui vẻ gì, tại sao Việt lại có thể dửng dưng đến như vậy? Hạ Vũ thấy hơi hối hận về việc làm ra cái trò trẻ con này, Việt có thèm quan tâm đâu mà Hạ Vũ phải phí công như thế. Buồn bã, Hạ Vũ kéo tay Phượng đi nhanh về lớp.
Tan học, Hạ Vũ cố ý bảo Thành về trước để đi cùng Phượng trò chuyện. Hạ Vũ vừa đạp xe vừa cảm thấy áy náy:
“Tao làm như vậy có trẻ con quá không? Tao có nên nói rõ ràng với Việt mọi chuyện?”
Phượng chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói: “Sao hai bạn về muộn vậy?”
Cả hai giật mình quay lại, Hạ Vũ nhận ra ngay đấy là cậu bạn ngồi bên cạnh Việt thì thầm sáng nay nên tỏ vẻ làm ngơ, Phượng thì dường như quen biết với cậu bạn ấy nên trả lời: “Tụi này có chút việc riêng, còn ông sao giờ cũng mới về?”
“À, chơi bi-a nên về muộn.” Đạp xe đi song song bên cạnh, cậu ta trả lời. Rồi cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ quay mặt đi:
“Ai vậy Phượng?”
“Là Thiên, học cùng tao hồi cấp một.” Phượng đáp.
Hạ Vũ nghe xong không biểu hiện gì thêm, im lặng không nói gì nữa. Thiên phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Hôm nay lớp tôi có chuyện vui lắm, không biết ai cố tình viết lên bảng những lời trêu chọc bạn thân của tôi. Cậu ta cũng khá bực mình đấy, nhưng tôi thì lại thấy thú vị!”
Hạ Vũ và Phượng bất ngờ đồng thanh, hoảng hốt: “Ông nói chuyện này với chúng tôi làm gì?”
Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi chỉ đang định kể một chuyện cười cho vui thôi mà. Phượng và Hạ Vũ, hai bà việc gì phải cáu lên như thế.”
Hạ Vũ suýt bật miệng hỏi: “Sao lại biết tên tôi?” nhưng sực nhớ đến câu trả lời của An hôm học thêm Tiếng Anh nên không hỏi nữa. Thấy trong giỏ xe Thiên có quả xoài, Hạ Vũ đùa:
“Này! Xoài ngon quá! Ông cho tôi đi, ăn xong tôi sẽ lại trả ông hạt.”
Thiên rướn người lên phía trước, với tay lấy quả xoải rồi nhét vào giỏ xe Hạ Vũ: “Cầm lấy đi! Tôi về trước đây.”
Rồi bỏ mặc hai cô bạn ngơ ngác, Thiên đạp xe rất nhanh, không lâu sau thì mất hút ở ngã tư. Hạ Vũ đưa quả xoài cho Phượng chép miệng:
“Mày cầm lấy cho vào tủ lạnh, thứ hai tao đến đón đi học rồi ăn chung.”
Chương 07
Chủ nhật, đội tuyển của trường vẫn tập trung ôn luyện để thứ tư tuần sau thi đấu với một trường cấp hai khác trong cùng thành phố. Các thầy cô bận một số việc nên cả bọn rủ nhau chơi trốn tìm trong hội trường.
Cửa chính được đóng, các rèm cửa bị kéo lại, cả hội trường tối om, có vài tia nắng xuyên qua khe cửa chính chiếu vào bên trong. Người phải nhắm mắt đếm để đi tìm là Dũng, khi cậu ta bịt mắt đếm đến mười thì Hạ Vũ phát hiện ra ở phía trái cuối phòng họp có kê một chiếc bàn để pha nước, bên trên phủ khăn trải bàn dài rủ xuống che kín gầm bàn. Nhanh như cắt, Hạ Vũ lập tức lao về phía ấy, vừa gập người chui xuống phía dưới bàn thì vai bị đập mạnh vào vai người khác. Hạ Vũ ôm vai xoay người lại, dưới gầm bàn tối om Hạ Vũ vẫn nhận ra đôi mắt ấy, hơi thở quen thuộc ấy đang bao vây lấy mình. Thì ra Hạ Vũ và Việt cùng chọn nơi này để trốn và cùng nhau chui xuống gầm bàn cùng một lúc. Chân tay Hạ Vũ luống cuống tự động lùi lại phía sau, cách xa Việt một khoảng. Việt dường như cũng nhận ra Hạ Vũ, cậu ta lập cập định chui ra thì Dũng đã mở mắt và bắt đầu đi tìm mọi người.
Dưới gầm bàn, hai tay Hạ Vũ nắm chặt, khoảng cách với Việt gần quá, trong tình trạng tối om này Hạ Vũ vẫn cảm thấy hai mắt Việt đang nhìn mình chăm chú. Không thể bình tĩnh được, hô hấp của Hạ Vũ ngắt quãng. Trong đầu Hạ Vũ cứ bùng bùng lên cái ý nghĩ xấu hổ: “Cậu có thích mình không? Hãy hôn mình đi, hôn mình đi nào! Mình muốn cậu là người đầu tiên hôn mình!”
Thật may lúc ấy các thầy cô bước vào, cửa mở, rèm được kéo ra, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Hạ Vũ và Việt bối rối chui ra, mặt của Hạ Vũ đỏ như quả cà chua chín. Một thoáng thôi, Hạ Vũ cảm thấy ánh nhìn của Việt lúc ấy khác với mọi ngày, đó là ánh nhìn ấm áp, nhu mì, giống như ánh sáng vừa tràn vào phòng.
Vậy đấy, chỉ cần một cử chỉ ân cần của người mình thích cũng đủ làm Hạ Vũ hạnh phúc. Sự kiện này không thể không ghi lại trong nhật ký của cô bé mười lăm tuổi.
* * *
Sau khi ăn xong quả xoài, Hạ Vũ bảo Phượng rửa sạch hột, bỏ vào một hộp giấy nhỏ gói lại cẩn thận rồi mang đến trường. Hạ Vũ chạy sang lớp A1, thấy Việt và Thiên đứng cùng nhau, con bé đưa tay lên vẫy vẫy:
“Thiên, qua đây! Tôi có cái này cho ông.”
Thiên khó hiểu nhận hộp quà, Hạ Vũ liếc trộm Việt rồi co giò chạy thẳng vào lớp. Hạ Vũ hỏi Phượng:
“Mày có biết số điện thoại nhà Thiên không? Cho tao!”
“Mày hỏi số điện thoại nhà Thiên làm gì?”
“Ngốc thế, nhờ giúp đỡ chứ sao. Tao quyết định rồi. Mai là buổi cuối tập trung đội tuyển đi thi. Nếu thắng thì còn tiếp tục được ở gần Việt, nếu thua thì hết cơ hội. Vì vậy chiều nay tao sẽ nói rõ với Việt mọi chuyện. Thư tao cũng đã viết xong rồi.”
“Vậy à… Chúc mày may mắn nhé! Số điện thoại nhà Thiên đây, chép vào đi.”
Phương cười nói rồi đưa quyển sổ lưu số của bạn bè cho Hạ Vũ ghi số của Thiên, chép xong Hạ Vũ nhún vai:
“Mày chúc tao may mắn cứ như là đang chuẩn bị đi thi ấy nhỉ. Cuộc thi “được ăn cả, ngã về không” đây mà!”
* * *
Cả đội đang say sưa đọc câu hỏi và tìm cách trả lời thì Hạ Vũ xin phép ra ngoài đi vào nhà gửi xe, Hạ Vũ nhẹ nhàng đặt lá thư đã được gấp thành hình trái tim vào giỏ xe của Việt.
“Lát nữa bạn ấy lấy xe bác bảo là có thư trong giỏ giúp cháu nhé!” Hạ Vũ nhờ bác bảo vệ và không quên dặn bác không nói ai là người gửi. Vừa dặn xong thì không ngờ Việt đi ra lấy xe luôn, Hạ Vũ cuống quýt trốn vào phòng bảo vệ gần đấy. Giọng bác bảo vệ vang lên:
“Sao hôm nay cháu về sớm thế?”
“Cháu có buổi học thêm Toán không bỏ được nên về sớm.” Việt lễ phép.
“Cháu có thư trong giỏ xe đấy.”
Hạ Vũ thấy Việt liếc nhìn vào giỏ xe, không vội lấy thư mà cười cười ngồi lên xe phóng đi luôn. Hạ Vũ thẫn thờ nhìn bóng Việt mờ dần.
Yêu đơn phương thật là buồn, cười một mình, khóc một mình, vui buồn cũng một mình. Muốn được nắm một bàn tay, được dựa vào một bờ vai mà sao thật khó. Không nói ra được tình cảm của mình cũng khổ mà nói ra rồi thì liệu có được chấp nhận không?
Chấm dứt lo lắng, chiều hôm ấy lại đợi cả trường về, Hạ Vũ chạy lên lớp A1 viết một dòng thật to lên bảng: “Việt ơi cố lên! WE WILL WON”. Không dừng lại ở đấy, Hạ Vũ lấy bút xóa viết chi chít lên bàn chỗ Việt ngồi ba chữ “I love you”. Không biết sau đêm nay, ngày mai Việt sẽ đối xử với Hạ Vũ như thế nào khi mà biết rõ người con gái thầm thương trộm nhớ cậu ta chính là Hạ Vũ.
* * *
Vừa vào đến lớp Hạ Vũ đã nghe tiếng xì xầm bàn tán bên tai.
“Hình như Hạ Vũ lớp mình viết thư cho Việt lớp A1 đấy, thế nào tao cứ tưởng nó thích Trung bên A5 chứ.”
“Thật là giấu giỏi ghê, mới quen nhau mà đã thích nhau rồi.”
“Nghe nói Việt kiêu lắm, lại đẹp trai như thế sao thích Hạ Vũ được.”
…
Hạ Vũ choáng váng, ở cái trường học này tin tức cũng được cập nhật nhanh thật. Hạ Vũ không thể tin Việt lại đi nói với mọi người những chuyện riêng tư như thế. Hạ Vũ đau lòng hỏi Phượng:
“Chẳng lẽ Việt xem thường tình cảm của tao đối với cậu ta như thế sao? Tao đã làm sai điều gì?”
“Tao không rõ nữa. Hay mày thử hỏi Thiên xem.” Phượng gợi ý.
Đi học về Hạ Vũ đang định bấm máy gọi cho Thiên thì có chuông điện thoại reo, là giọng con trai:
“Dạ, cho cháu gặp bạn Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ đây. Ai đấy?”
“Ôi, không nhận ra giọng bà. Tôi là Thiên đây. Chuyện bà trả tôi cái hột xoài làm tôi ấn tượng đấy, chắc tôi phải đem đi trồng xem có mọc lên được cái cây xanh tốt không.”
Cảm thấy chút bỡn cợt trong giọng điệu của Thiên, Hạ Vũ kích động làm một tràng:
“Ông đừng có giả bộ nữa, ông là bạn thân của Việt, ông biết hết mọi chuyện, ông gọi cho tôi làm gì. Các người định cười nhạo tôi, kể chuyện tôi thích Việt cho cả trường thì có lợi gì chứ. Đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt!”
“Hạ Vũ!” Giọng Thiên đột ngột lo lắng: “Không phải như vậy đâu. Chuyện bà gửi thư hôm qua có một bạn nhìn thấy nên mới kể với nhiều người như vậy. Việt, cậu ta không có nói gì cả, tôi hỏi Việt còn chối đấy! Chỉ là tôi quan tâm đôi chút nên biết thôi.”
“Ông quan tâm tới chuyện của tôi làm gì? Lo mà quan tâm đến bạn ông đi”
“Nhưng tôi cũng muốn chúng ta là bạn.” Thiên trả lời.
* * *
Chiều hôm ấy tập trung đội tuyển buổi cuối để thầy cô dặn dò, Việt đã lẩn tránh Hạ Vũ mọi nơi, mọi lúc. Thấy Hạ Vũ ở đâu là Việt tránh ở đó. Lúc Việt ở tầng hai, Hạ Vũ đi lên thì Việt đã lên tầng ba, Hạ Vũ trèo được lên tầng ba thì Việt đã xuống tầng một. Cứ như một trò chơi trốn tìm, rõ ràng người đi tìm đã tìm thấy người kia nhưng không thể nào bắt giữ được. Hạ Vũ cứ chạy vòng quanh đuổi theo Việt như vậy cho đến khi mệt mỏi, con bé ngồi gục xuống chân cầu thang tầng một ôm mặt thút thít.
Tối học Tiếng Anh ở nhà cô Hoa, Hạ Vũ dò hỏi An có biết về những lời đồn và về thái độ của Việt khi nhìn thấy dòng chữ trên bảng và trên bàn như thế nào. An trả lời tự nhiên:
“Mấy chữ bút xóa viết trên bàn Việt dùng giấy ráp đánh sạch. Cậu ta kiêu lắm, cũng không phải chỉ có Vũ viết thư cho Việt đâu, lớp An đầy người thích Việt. Công khai nhất là Linh, học cùng bọn mình đến năm lớp tám bị chuyển sang A4, năm lớp chín bạn ấy khóc hết nước mắt đòi mẹ xin chuyển về A1 để được học cùng Việt. Cậu ta ghét bị gán ghép, ghét bị đùa cợt. Trong lớp có người trêu Việt là chú rể, Linh là cô dâu, thế là Việt đứng lên hét lớn: ‘Con Linh là một con điên’. Đấy, Hạ Vũ thấy có đáng sợ không hả?”
Vừa buồn cười vừa đau lòng, Hạ Vũ lơ mơ hiểu rằng, có lẽ Việt bị nhiều người viết thư, theo đuổi, nói thích mình quá nên cậu ta thường có thái độ lạnh lùng, cao ngạo và khó chịu như thế. Hạ Vũ cũng chỉ một trong số những người thầm mến Việt thôi ư? Lời của An lại vang lên:
“Việt nói là cậu ta có bạn gái rồi, bạn gái đấy học trường khác, xinh và hiền lắm.”
Mắt Hạ Vũ đỏ hoe, hèn gì mà Việt không đáp lại Hạ Vũ một dấu hiệu nào cả. Tối hôm đấy Hạ Vũ đã ngồi trên sân thượng với Hạnh rất lâu, sương đêm phủ xuống người lạnh buốt. Tình cảm suốt hơn ba năm, Hạ Vũ cứ nghĩ rằng sẽ được đáp lại, thế mà đến tư cách bị từ chối Hạ Vũ cũng không có. Chắc lúc trưa Thiên không nói sự thật vì sợ Hạ Vũ buồn. Hạ Vũ lại ước giá như cứ để mọi tình cảm trong lòng, đừng thổ lộ, phơi bày ra thì tốt biết mấy. Giá như Hạ Vũ đủ can đảm để chôn chặt mọi chuyện. Khi Hạ Vũ xuống giường đi ngủ, cái lạnh đã ngấm vào da thịt và tối hôm đấy con bé hắt xì hơi liên tục.
Thích là gì? Yêu là gì? Tại sao lại đau như vậy chứ. Toàn thân Hạ Vũ đau rã rời, trái tim nhỏ bé cứ như bị ai đó xẻ ra thành những mảnh nhỏ, đầu óc trống rỗng. Kết quả là ở cuộc thi sáng hôm sau, Hạ Vũ đã không tập trung trả lời được tốt các câu hỏi mà giám khảo đặt ra. Trường của Hạ Vũ thua trong sự tiếc nuối của các thầy cô giáo và các thành viên trong đội. Hạ Vũ khóc vì cảm thấy có lỗi với mọi người.
Chợt có tiếng bước chân đi lại gần, vì đang cúi mặt xuống không nhìn thấy ai nên Hạ Vũ thầm mong đó là Việt. Một bàn tay vỗ nhẹ vai Hạ Vũ, đưa cho Hạ Vũ tập khăn giấy:
“Lau nước mắt nước mũi đi, đừng buồn nữa, có gì đâu mà khóc, chỉ là cuộc chơi thôi mà!” Là Dũng, Dũng đến để an ủi Hạ Vũ.
Việt chẳng tỏ thái độ gì, cậu ta đứng từ xa quan sát. Hạ Vũ không chịu nổi cảm giác hoang mang, lo sợ, dằn vặt… Hạ Vũ cảm ơn Dũng rồi vụt đứng dậy, bước đến đối diện với Việt, ngước ánh mắt đỏ hoe lên:
“Trả lời mình đi… bạn có thích mình không? Có một chút cảm giác gì với mình không?”
Im lặng vài giây, Việt lên tiếng: “Không thích, không có.”
Lời vừa dứt, thế giới như sụp đổ dưới chân Hạ Vũ. Trước mặt mọi người Hạ Vũ không thể khóc, trước mặt Việt lại càng không. Đau đớn nuốt ngược vào trong, Hạ Vũ xoay người bỏ đi.
Kỷ niệm cứ ào về siết chặt Hạ Vũ, từng trang nhật ký đã viết bị giở qua giở lại như muốn bị xé rách. Rồi Hạ Vũ viết, viết và viết. Ngày hôm nay Việt đã thẳng thắn từ chối, ngày hôm nay tình cảm của Hạ Vũ phải chấm dứt, ngày hôm nay Hạ Vũ phải quên đi Việt… từng chữ, từng chữ hòa vào cùng nước mắt.
Hạ Vũ không chấp nhận sự thật này, rõ ràng Hạ Vũ đã nhìn thấy ánh mắt ấm áp ấy, rõ ràng là đã thấy thứ ánh sáng kỳ diệu kia, Hạ Vũ không tin Việt một chút rung động cũng không có. Hạ Vũ thay quần áo, xin phép bố mẹ ra ngoài một lát, không để bố mẹ trả lời đồng ý hay không, con bé đã dắt xe ra đạp đi rất nhanh, Hạ Vũ hướng về phía nhà Việt. Gió thổi mạnh quá, gió như muốn ngăn cản Hạ Vũ, gió như muốn cuốn phăng Hạ Vũ về nhà, quẳng lên giường và mắng lớn: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc”.
Tai Hạ Vũ cứ ù đi, đúng là rất ngu ngốc, Hạ Vũ đến nhà tìm Việt làm gì, còn sự thật nào phũ phàng hơn nữa? Việt đã nói có bạn gái rồi mà! Việt đã nói không thích, không có cảm giác gì với Hạ Vũ rồi mà! Nghĩ vậy, đến nửa đường Hạ Vũ quyết định quay về. Vừa cất xe thì thằng em trai nhắc:
“Lúc nãy có anh nào gọi điện cho chị đấy, em nói chị đi ra ngoài, anh ấy bảo lát nữa gọi lại.”
Hạ Vũ gật đầu mệt mỏi nghĩ, có khi nào là Việt không? Có khi nào Việt biết số điện thoại nhà Hạ Vũ, Việt muốn xin lỗi Hạ Vũ vì những điều đã nói lúc chiều không? Chuông điện thoại reo, Hạ Vũ hồi hộp nhấc máy:
“A lô, ai vậy?”
“Là tôi, Thiên đây.” Giọng Thiên truyền đến làm Hạ Vũ có chút thất vọng. “Chiều này lúc đội của trường thi xong, tôi thấy bà có vẻ mệt. Lúc về văn phòng trường tôi không được vào, không hỏi thăm bà được. Bây giờ thế nào, đỡ hơn chưa?”
“Không đỡ, không khỏe, sắp chết rồi. Thôi nhé!” Hạ Vũ đột nhiên tức giận trước sự quan tâm của Thiên, nói xong lập tức dập máy.
Hạ Vũ đi vào phòng, người nóng lên vì sốt. Nghĩ lại Hạ Vũ thấy hơi làm quá với Thiên, tìm số điện thoại nhà Thiên rồi ra phòng khách bấm máy gọi lại, là cậu ấy nghe máy:
“Tôi, Hạ Vũ đây…” Con bé ngập ngừng đôi chút: “Xin lỗi vì lúc nãy đã nổi giận.”
“À, không sao. Nếu mệt thì bà nghỉ sớm đi, gọi lại để xin lỗi tôi làm gì?”
“Tôi thấy áy náy, tôi mệt thật, chào nhé! Cảm ơn đã hỏi thăm!”
Tối hôm ấy Hạ Vũ đã sốt miên man, bố mẹ phải xin phép cô giáo cho Hạ Vũ nghỉ học hai ngày đợi khỏi bệnh mới quay trở lại trường học. Hai ngày nằm bẹp trên giường Hạ Vũ suy nghĩ rất nhiều chuyện, Hạ Vũ chấp nhận bỏ cuộc hay tiếp tục theo đuổi, Việt đã từ chối, đã không còn nhận điện thoại khi Hạ Vũ gọi đến, chẳng lẽ con bé có thể vứt đi lòng tự trọng chạy theo van xin sự thương hại hay sao. Hạ Vũ không làm được, Hạ Vũ là ai chứ, là đứa con gái “đầu đội trời, chân đạp đất” mà phải đi cầu xin tình cảm ư? Hạ Vũ gạt nước mắt quyết tâm phải trở thành người mạnh mẽ.
Quay trở lại trường học, vô tình gặp Việt ở cầu thang, Hạ Vũ ngẩng cao đầu bước qua, ánh mắt Hạ Vũ không dừng lại ở Việt nữa mà lướt đi rất nhanh, họ gặp nhau như những người xa lạ. Thoáng chút nhói lòng, Hạ Vũ tiến thẳng về phía lớp mình. Biết chuyện, Phượng tỏ ra quan tâm:
“Thế chiều nay có đi học thêm ở lớp Văn đại trà nữa không? Có muốn xin cô Lan nghỉ để tập trung với đội tuyển không?”
“Tao vẫn đi, tao không phải là con chuột nhắt.” Hạ Vũ quả quyết trả lời.
Thấy Hạ Vũ vẫn xuất hiện ở lớp học thêm, bạn bè nhìn Hạ Vũ xì xầm bàn tán nhưng Hạ Vũ bỏ hết ngoài tai. Hạ Vũ phát hiện ra một vài cô bạn gái bên lớp A1 nhìn Hạ Vũ với ánh mắt dò xét xen lẫn tức giận, ghen tị. Ôi, có là gì của Việt đâu mà đã bị soi như thế, nếu trở thành bạn gái thật của cậu ta thì không biết sẽ có bao nhiêu tình địch đây. Hạ Vũ nghĩ thầm trong bụng và cười khẩy.
Đợt nghỉ hè lớp học rất đông nhưng vào năm học do nhiều bạn bị trùng lịch học thêm với các môn khác nên số lượng học sinh chỉ còn lại một nửa. Cô Lan cũng không xếp chỗ ngồi theo lớp nữa mà các bạn tùy ý chọn chỗ. Ai đến trước ngồi trước, đến sau ngồi sau, một vài bạn cố thủ một chỗ ngồi cố định cho riêng mình quyết không nhường người khác. Hạ Vũ đã trở thành bạn của Dũng và Thiên, rất nhanh chóng Dũng đã rủ Hạ Vũ vào nhóm bạn của mình vì Dũng chính là nhóm trưởng, Hạ Vũ vui vẻ gật đầu.
Bình thường Hạ Vũ quan sát thấy Dũng không mấy thân thiện với Việt nên khi được giới thiệu với các thành viên trong nhóm, nhìn thấy Việt, Hạ Vũ không khỏi giật mình. Nhóm bạn của Dũng chính là: Dũng, Thiên, Việt, Thanh, An, ngoài ra còn có hai bạn Hạ Vũ chưa quen là Minh và Quỳnh, Hạ Vũ là người thứ tám. Hạ Vũ thấy ánh mắt của Việt rẹt qua mình như đang rất tức giận. Đừng nói là Việt nghĩ Hạ Vũ vì Việt mà cố tình tham gia vào nhóm đấy, Hạ Vũ thầm lắc đầu ai oán, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sự chân thành, cởi mở và nhiệt tình của Hạ Vũ rất nhanh chóng nhận được sự quý mến của hội bạn bên lớp A1. Nhưng cũng không vì thế mà Hạ Vũ bớt quan tâm đến Phượng hay từ chối đi học về cùng với Thành. Hạ Vũ là con người hướng ngoại, càng có nhiều bạn Hạ Vũ càng thích. Việt xem thường tình cảm của Hạ Vũ, Hạ Vũ càng phải chứng mình bản thân mình, phải cố gắng học và sống thật sự vui vẻ.
Những lần đi học thêm Văn, Hạ Vũ và Phượng, Thanh, An, Quỳnh đều ngồi bàn đầu, tụi con trai vì cao lêu khêu nên ngồi bàn cuối. Một lần đi học muộn, chỗ của Hạ Vũ ở bàn đầu đã có bạn khác ngồi, đang loay hoay tìm chỗ thì Thiên và Dũng vẫy vẫy tay gọi xuống dưới ngồi cùng chỗ bọn họ. Hạ Vũ nhìn không thấy Việt ở đấy nên vui vẻ bước đến, Dũng ngồi trong cùng rồi đến Minh,Thiên cuối cùng là Hạ Vũ. Mới kịp lấy vở để lên bàn thì Việt đến, hình như Hạ Vũ đang ngồi chỗ của Việt, cậu ta cau mày nhưng vẫn tiến về phía bàn quen thuộc. Hạ Vũ bối rối định đứng lên thì Thiên giữ lại:
“Đi đâu, ngồi dịch vào trong này cho Việt ngồi. Chúng ta ngồi chật một tí có sao đâu.”
Khi Việt ngồi xuống cạnh Hạ Vũ thì mọi ánh mắt từ phía trên bắt đầu đổ dồn về phía dưới. Ôi trời, một mình Hạ Vũ ngồi với bốn bạn học sinh nam có tiếng đẹp trai, học giỏi, ga lăng nhất lớp A1. Đến Phượng, Thanh, An, Quỳnh cũng không giấu được sự ngạc nhiên nói gì đến những ánh mắt “kinh hoàng” kia. Thật may cô Lan đã bước ra, cô nhíu mày nhìn xuống nơi Hạ Vũ ngồi rồi bắt đầu bài giảng của mình.
Ngồi cạnh người mình thích suốt hai giờ đồng hồ thật là một cảm giác khó chịu đối với Hạ Vũ. Càng khó chịu hơn khi biết người mình thích rất ghét mình và không hề muốn ngồi cạnh mình như thế. Bài giảng hôm ấy chẳng lọt vào tai Hạ Vũ là mấy. Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi con bé nghe thấy tiếng cô Lan gọi:
“Hạ Vũ, ở lại cô gặp riêng một chút!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian